Bà đã khá già, 92 tuổi, nhỏ người, đĩnh đạc và ngời vẻ tự hào. Mỗi buổi sáng trước tám giờ bà đều ăn mặc tươm tất, tóc bới cao rất nghệ thuật và một chút phấn son, đi đến bệnh viện để điều trị. Nhưng bà đã bị mù.

Người chồng mà đã 70 năm gắn bó với bà đã ra đi cách đây không lâu. Sau nhiều giờ kiên nhẫn ngồi đợi ở phòng chờ của bệnh viện, bà mỉm cười đôn hậu khi được bảo là phòng bà đã sẵn sàng. Khi bà bước gần tới thang máy, tôi liếc nhìn căn phòng nhỏ xíu của bà, trong đó có những tấm rèm đăng ten treo trên cửa sổ. “Ôi thích quá”, bà nhận xét với vẻ thích thú và sung sướng của một đứa trẻ 8 tuổi vừa mới được cho một con búp bê mới.

“Bà Jones, bà chưa nhìn thấy căn phòng…hãy đợi chút đã…”
“Không có sao đâu”, bà đáp. “Hạnh phúc là cái tôi đã quyết định sẵn rồi. Cho dù tôi có thích căn phòng hay không, điều đó không phụ thuộc vào những tiện nghi được xếp đặt trong đó, mà chính là cách tôi sắp đặt suy nghĩ của mình. Tôi đã quyết định thích nó rồi. Đó là một quyết định tôi đưa ra vào mỗi buổi sáng thức dậy. Tôi phải chọn lựa: tôi có thể nằm cả ngày trên giường để buồn thương cho những bộ phận trên cơ thể đã chết, hoặc là bước ra khỏi giường và cảm ơn những bộ phận còn đang khỏe mạnh. Mỗi ngày là một món quà, và khi đôi mắt tôi còn mở được tôi sẽ cố tập trung hết sức vào một ngày mới và tất cả những kỷ niệm đẹp mà tôi cất giữ, và vào chính giây phút này trong cuộc đời tôi”.

Bà tiếp tục giải thích: “Tuổi già giống như một tài khoản ở ngân hàng, cô chỉ rút ra những gì cô đã gửi vào trong đó. Vì vậy tôi khuyên cô hãy gửi thật nhiều hạnh phúc vào tài khoản ngân hàng mang tên Trí Nhớ. Cám ơn cô đã góp phần vào ngân hàng Trí Nhớ của tôi. Tôi vẫn đang gửi vào đó.”

Và với một nụ cười, bà nói:
“Hãy nhớ 5 nguyên tắc đơn giản để có hạnh phúc: Rũ bỏ mọi thù hận, quẳng đi mọi lo âu phiền muộn, sống đơn giản, cho đi nhiều hơn, và mong muốn ít đi”.

(Nguồn: sưu tầm)